16 năm đã trôi qua, nhưng những người dân thôn Đá Cóc vẫn không thôi sợ hãi về hình ảnh người thợ săn buộc xác “con tinh tinh quý hiếm” kéo về sân nhà, và nồi "cao tinh tinh" có màu đỏ nhờ nhợ, với cảm giác gây gây rợn người...
Mười sáu năm, gần 6000 ngày đã trôi qua, nhưng trong những giấc mơ, đôi khi một số người dân thôn Đá Cóc vẫn còn gặp lại hình ảnh cái buổi chiều định mệnh ấy. Người thợ săn, ông Đinh Văn Ngạch (sinh năm 1946, ngụ thôn Đá Cóc, xã Thắng Sơn, huyện Thanh Sơn, Phú Thọ) buộc xác “con tinh tinh quý hiếm” bằng dây rừng rồi vượt mấy ngọn đồi cao kéo về sân nhà, chuẩn bị mổ xẻ để ngày mai nấu cao.
Tin nóng.com
Ngày 27/04/2015
Cả làng bắt nồi nấu cao từ xương người


Núi rừng Đá Cóc vẫn còn ám ảnh câu chuyện rùng rợn


Khi biết được tin mới nhất, ai ai cũng vui mừng chạy ra xem và muốn thấy tận mắt con vật lạ này, ko ngớt lời khen ngợi bác thợ săn. Sau ba ngày ba đêm thay phiên nhau đốt lửa, nồi cao được nấu xong, pha với rượu uống liên hoan. Để rồi cái cảm giác gây gây xộc thẳng lên mũi choáng váng, cũng từ khoảnh khắc ấy xộc thẳng lên trí óc, ám ảnh họ suốt 16 năm, và có thể sẽ ám ảnh cả cuộc đời.
Câu chuyện kinh hoàng này đặt cho mọi người nỗi day dứt: Chỉ vì một chút hám lợi nhỏ nhoi, một số người tại ngôi làng vùng trung du này lại quên khuấy đi chuyện đặt ra những nghi vấn. Người ta hồ hởi mang “con tinh tinh” đi nấu cao, hồ hởi chúc rượu nhau, để rồi sau đó “chết đứng” khi biết rằng sự thật là mình đã mắc một nhầm lẫn nghiêm trọng không thể sửa đổi.
Tại vùng bán sơn địa này, báo chí hiếm như lá mùa thu, internet còn là chuyện trong cổ tích, cả làng chỉ có vài cái vô tuyến, nên tin tức không vượt quá lũy tre làng. Khi ấy đúng dịp người ta truyền tai nhau đồn đại, ở tận nước Lào (mấy ai biết nước Lào cách xa Phú Thọ đến 600 – 700km), rừng nguyên sinh bên ấy bị cháy lớn, nhiều con vật quý hiếm chạy tán loạn đi tìm nơi khác sinh sống. Nhìn vật thể cháy đen, ông thợ săn cả đời mới vài lần rời làng liền suy đoán, đây là một con vật, “nạn nhân” cháy rừng ở nước Lào, chạy đến đây thì không may “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”, gặp một đám cháy nhỏ khác, bị chết cháy. Quan sát kỹ hình dáng, ông thợ săn khẳng định đây là loài tinh tinh quý hiếm. Chính nhận định này là khởi nguồn cho một loạt câu chuyện rùng rợn sau này.
Người thợ săn cho rằng xác chết là con vật quý hiếm nên mừng thầm, tìm cách đưa về làng. Ông tìm loại dây rừng bền chắc, dẻo, buộc vào xác “con tinh tinh”, vắt dây lên vai, kéo vượt qua quả đồi, đưa về làng cách đó hơn 3km. Về đến nhà thì trời chiều muộn, ông bỏ “con vật” ở góc sân, đợi sáng mai trời sáng sẽ tiến hành xử lí. Biết tin ông Ngạch săn được loài “động vật quý hiếm” xưa nay chưa từng xuất hiện ở địa phương, dân làng từ già đến trẻ nô nức kéo đến sân nhà ngắm nghĩa, trầm trồ ngợi khen “con vật” lạ. Ông Hoàng Văn Dũng, Trưởng thôn Đá Cóc nhớ lại, khi đó ông đã làm trưởng thôn, nghe tin nhà hàng xóm “săn” được “thú quý hiếm” nên cũng sang xem tình hình.
Núi rừng Đá Cóc vẫn còn ám ảnh câu chuyện rùng rợn

Theo mô tả của ông trưởng thôn, xác “con tinh tinh” khi ấy đã bị biến dạng, cháy xém, đen thui, lưng gù, bắp chân vừa to vừa dài. Đặc biệt, quan sát thấy hai bàn tay co quắp, móng tay khá dài, chi trước phồng lên. Do bị cháy nên cằm hất lên, cổ rụt, khuôn mặt co lại khiến cả hàm răng nhe ra trắng nhởn. “Trông giống y hệt con tinh tinh mà mọi người được xem trong tranh ảnh, vô tuyến.
Sáng hôm sau, ông Ngạch cùng anh em trong nhà và một số hàng xóm thân thích chuẩn bị dao, thớt, gầu múc nước, ra ao đầu làng. “Con tinh tinh” được khiêng theo để rửa sạch, mổ xẻ. Tổng cộng có khoảng trên mười người trực tiếp tham gia việc mổ xác “con tinh tinh”, cùng hàng chục người khác là dân làng tò mò đến xem. Người trực tiếp cầm dao lóc thịt, chặt xương là ông Đinh Viết Dung, em rể của ông Ngạch. Hoàn tất công việc, ông Dung còn giữ nguyên một chi trước của “con tinh tinh”, mang về treo ở gác bếp trong nhà làm kỷ niệm.
Cũng trong buổi sáng hôm đó, thông tin về việc dân làng bắt được “động vật quý hiếm” đã đến tai cơ quan chức năng. Một cán bộ kiểm lâm địa phương được cử đến. Vị kiểm lâm viên đến muộn, khi người làng đã hoàn tất xong việc mổ xẻ, nên ông chỉ chụp được 7 kiểu ảnh về bộ xương “tinh tinh”. Vị cán bộ kiểm lâm còn xin chiếc đầu “tinh tinh” về làm kỷ niệm. Trước khi rời đi, kiểm lâm viên đề nghị mọi người hoãn việc nấu cao lại để ông lên cấp trên báo cáo tình hình, nhưng cả một tuần sau mới thấy quay lại, khi đó nồi cao đã nấu xong từ lâu.
Loại cao đặc biệt có màu đỏ nhạt Cán bộ kiểm lâm vừa quay lưng đi, những người đàn ông cũng phớt lờ lời dặn dò. Sau khi xương, thịt được phân loại xong xuôi, bắt tay nấu “cao tinh tinh”. Ông trưởng thôn nhớ lại, khi đó ông còn năn nỉ mua lại một phần xương cốt để mang về nấu cao, nhưng không được ông thợ săn đồng ý. “Cũng may về sau tôi không mua được. "
Không ai ngờ cái xác hôm ấy là xác người. Vài ngày sau, khi một lão nông tìm thấy chứng cứ chứng minh đó là người tự thiêu, ba xe cảnh sát tìm tới vùng sơn thâm cùng cốc. Kết quả giám định ADN kết luận cái xác bị dân làng Đá Cóc nấu thành cao chính là một thiếu phụ gần đó.
Hơn 20 người đã cùng nấu được đem về lấy lời khai nhưng chỉ nói rằng không biết đây là xác chết. Ngay cả ông thợ săn, người đem về cũng bảo rằng phát hiện và nghĩ rằng đây là con tinh tinh đã bị phân hủy. Sau đó, mọi người được thả về.
Nạn nhân xấu số được xác định là bà Đinh Thị Minh (sinh năm 1949, ngụ đội 7, xã Yên Lương) mất tích trước đó ít ngày. Khi đi bà đi dép tông màu vàng, đội nón trắng, khoác túi đựng quần áo, cầm một can đựng nước. Chưa cần kết quả xét nghiệm, những vật chứng tìm thấy tại hiện trường đã đủ cho thấy 90% xác đó chính là bà Minh.
Em trai của nạn nhân là Đinh Văn Xoan cho biết là chị mình là con thứ hai trong gia đình 5 anh em. Lớn lên bà học sư phạm nhưng vào thời kì chiến tranh nên trường giải thể, bà quay về sống với bố mẹ. Lúc đó chị em trong nhà đều có gia đình và ở riêng, nên bà ở vậy làm lụng nuôi bố mẹ và em trai.
Sáng đó, vợ chồng ông đi là nương sớm nên chị ở nhà một mình, nhưng khi về nhà thì nghe mọi người xung quanh bảo bà Minh đi khỏi nhà và bắt xe hướng lên thị trấn Thanh Sơn vào sáng sớm.
Sau vài hôm không thấy chị mình nên cả nhà liền báo công an. Gần một tháng sau vụ việc “cao tinh tinh” đã được công an tìm hiểu và biết thông qua mẫu AND và gọi ông Xoan ra ủy ban xã lẫy mẫu đi xét nghiệm thì thực hư mọi chuyện đã sáng tỏ.
Ông nhớ lại: “Sau đó công an giao cho gia đình tôi một hũ tiểu đựng chiếc đầu lâu, túi bóng đựng cao, một số xương xẩu và vài cái khuy áo, cạp tóc… Gia đình tôi rất sốc, không tin là người nhà mình làm sao mà đến nông nỗi này”.
Vụ việc tại sao bà Minh bị như vậy vẫn chưa ai tìm ra nhưng theo lời kể ông thợ săn thì lúc đấy ông đã chứng kiến vụ cháy ở ngọn đồi bên kia, nhưng nạn nhân tự tử hay bị mưu hại thì vẫn chưa ai biết.
Sau sự việc, dân địa phương kể cho nhau rằng, bà Minh có gom góp được hai bông tai bằng vàng trị giá 2 chỉ. Hôm bỏ nhà ra đi, khoảng 17h, bà đến địa phận xã Thắng Sơn, định bắt xe đi La Phù (Thanh Thủy, Phú Thọ). Bà đợi một hồi lâu nhưng không có xe, nên quay lại.
Theo nhiều lời phỏng đoán, bà Minh đã bị cướp và kẻ cướp đã sát hại sau đó phi tang xác bằng cách đốt, vì theo thông tin được biết khi tìm thấy thi thể thì không thấy đôi bông tai đâu nên phỏng đoán này có thể là đúng.
Tuy nhiên lại có lời phỏng đoán khác từ ông trưởng thôn là nạn nhân có thể tự vẫn khi vài ngày trước có xích mích với gia đình nên đã nghĩ quẩn. Sau khi không bắt được xe nên bà mang theo chiếc can nhựa để mua xăng lên đồi và tự thiêu mình.
Hiện tại vẫn chưa có kết luận chính thức khi em trai của bà Minh bảo rằng bà luôn mang theo chiếc can của mình để chứ nước mang theo uống khi đi xa, ngoài ra nếu có ý định tự vẫn thì tại sao lại mang theo quần áo bỏ nhà.
Bà Minh mất tích bí ẩn trước ngày gặp nạn

Nghĩ lại đến giờ vẫn thấy rùng mình dựng hết gai ốc”, ông trưởng thôn nhớ lại. Để chuẩn bị nấu cao, người nhà ông thợ săn chuẩn bị một cái nồi to, xây một lò bếp thật lớn, chất củi thành đống bên cạnh. Hơn chục người cả ngày lẫn đêm thay phiên nhau trực nồi cao. Lò lửa luôn được đốt hết công suất, lâu lâu lại thêm nước vào nồi, tránh việc nước cạn, có thể cháy nồi cao. Ai cũng háo hức chờ đợi “nồi cao quý” ra lò. Sau ba ngày ba đêm, việc nấu cao hoàn thành. Mọi người vớt cao ra đĩa, rồi để nguội. Theo hồi ức của những người chứng kiến, loại cao này khá mềm, có màu đỏ nhạt chứ không giống màu nâu, cứng như những cao khỉ thông thường. Mọi người cứ gạt đi: “Cả đời mới thấy tinh tinh một lần, đương nhiên cao tinh tinh phải khác cao khỉ chứ”.
Một nhân chứng đã kể lại câu chuyện

Bõ công bao ngày háo hức chờ đợi, nay nồi cao nấu xong, mọi người liền đi mua rượu, ngâm với một phần cao rồi tò mò thưởng thức “rượu quý”. “Lộc bất tận hưởng”, rất đông dân làng cùng được uống loại rượu này chứ không riêng ai.
Nhân chứng Nguyễn Văn Đông (SN 1964, ngụ khu Dốc Cóc, xã Hoàng Xá, huyện Thanh Thủy, Phú Thọ), một người hôm đó tình cờ có mặt tại thôn Đồng Cóc, cũng được “thưởng thức” loại rượu này. Ông Đông nhớ lại, từ nhà ông đến nơi nấu cao tinh tinh chỉ hơn chục km. Khi đó ông thường xuyên qua đó chở đá thuê. Một hàng xóm của chủ nồi cao là người quen với ông Đông, nên hôm đó khi đang chở đá qua đường trước nhà, ông được mời vào nhà uống “rượu quý”.
Nhân chứng nhớ lại: “Chủ nhà mời tôi uống hai chén nhỏ. Khi ấy tôi còn đùa với ông ấy là mang số còn lại uống hết đi thì anh ấy cười, không đồng ý, nói rằng rượu này quý, uống ít thì mới bổ, có tác dụng rồi cất cẩn thận vào góc tủ”.
Ông Đông nhớ lại, không hiểu sao “cao tinh tinh” màu đỏ nhờ, nhưng khi pha vào rượu, hỗn hợp này lại có màu vàng như mỡ gà. Và đặc biệt, cảm giác gây gây khi uống vào thì đến chết vẫn không quên được. “Nói thật khi ấy mọi người nói là rượu quý, lại rất bổ, cả đời gặp một lần nên tôi mới uống hai chén. Nó gây xộc thẳng lên mũi, gây đến mức không thể tưởng tượng được vì trên đời này chưa có cái gì để so sánh”, nhân chứng nhớ lại.
Nồi cao hôm đó, sau khi cô đặc lại, có trọng lượng hơn 1kg. Và đây là sự thật khiến câu chuyện đã hơn 6000 ngày trôi qua vẫn là nỗi ám ảnh của người dân vùng trung du này.
Tin tổng hợp