top of page

Đà Nẵng ngày về

 

 

 

Tin nóng.com

06/08/2015

 

Một Đà Nẵng cho tôi cái cảm giác bình yên, đi bộ dọc theo sông Hàn cầm điện thoại nhí nhoáy chụp hình, chui gầm cầu trong ánh đèn vàng mờ mờ mà không sợ cướp giật, trấn lột.

 

Đà Nẵng thực sự là một thành phố đáng sống.

Tôi sinh ra ở miền Trung, một vùng quê nghèo, cơ cực. Mùa khô thì nóng cháy da, khô cằn, sỏi đá, mùa mưa thì vất vả với những cơn giông bão, lũ lụt. Bố tôi vì thời cuộc, học xong trung học là bỏ xứ đi biền biệt, lập thân, lập nghiệp, tới lúc gần ngày sinh của tôi lại dắt mẹ tôi về quê sinh con, nên trên khai sinh quê quán của tôi là Tam Anh, Tam Kỳ, Quảng Nam. 

Tôi lớn lên ở Đức Trọng, Lâm Đồng, nên giọng nói không nặng, vậy mà chắc có dòng máu Quảng trong người nên tính tình nóng nảy, dễ bất bình, gọi là "Quảng Nam hay cãi...", thích ăn mặn, ăn dưa muối, ăn cá khô và có tính nhẫn nại, chịu cực giỏi lắm.

 

Hè rồi, có dịp về thăm Việt Nam, vì có ý định về thăm quê cha, đất tổ nên tôi ghé qua Đà Nẵng. Chuyến đi Việt Nam lần này, nếu như có ai hỏi tôi thích ở đâu nhất, thì câu trả lời sẽ là Đà Nẵng (và sau đó là Cần Thơ). Ở Đà Nẵng chỉ được 2 ngày, trong cái nhìn hạn hẹp của bản thân, tôi có nhận xét như sau:

 

Một Đà Nẵng với đường sá rộng rãi, thoáng mát, sạch sẽ, không bụi bặm, không kẹt xe, chen chúc.

 

Một Đà Nẵng có nhiều kiến trúc mới, nhà cửa khang trang, tươm tất, không có vẻ ai muốn xây gì thì xây, không có những nhà nhiều tầng, cao vút trời xanh, ốm nhách muốn mọc đâu thì mọc.
Một Đà Nẵng xanh tươi, thích nhất là những hàng 
cây non đang lớn, xanh mát mắt trồng ở giữa để ngăn xa lộ.

 

Một Đà Nẵng hiện đại, có free wi-fi.


Một Đà Nẵng có những kiến trúc cùng những cây cầu hiện đại, tuyệt đẹp.


Một Đà Nẵng cho tôi cái cảm giác bình yên, đi bộ dọc theo sông Hàn cầm điện thoại nhí nhoáy chụp hình, chui gầm cầu trong ánh đèn vàng mờ mờ mà không sợ cướp giật, trấn lột.


Một Đà Nẵng trật tự, ngăn nắp, không có cảnh nheo nhóc của những người mua thúng bán bưng, của những hành khất ngập tràn đường phố.

Sân bay ở Đà Nẵng thì sạch và mát rượi, các quầy ăn uống phục vụ tốt, giá cả niêm yết rõ ràng, không có màn chặt chém.

Và chắc chắn còn nhiều điều tốt đẹp khác mà trong hai ngày ngắn ngủi tôi không thể ghi nhận hết. Thật sự là gây ấn tượng rất tốt đối với tôi, tôi vui, luôn miệng khen và hỏi chồng: "Thấy Đà Nẵng quê em có đẹp hay không anh?", chồng thì đúng là không biết nịnh vợ, nên phán một câu: "Thôi, đừng có thấy sang thì bắt quàng làm họ!". Tôi phì cười: "Ờ thì cho ké một chút đi, bây giờ thì Đà Nẵng đã là thành phố riêng biệt, tách ra khỏi tỉnh Quảng Nam từ lâu rồi. Chứ trước kia thì vẫn là thành phố thuộc tỉnh Quảng Nam, giống như trong khai sinh của em có ghi đó thôi".

Người Đà Nẵng rất tự hào về xứ sở của họ, về sự đổi mới thần kỳ trong suốt gần 20 năm qua. Trên chuyến bay từ Hà Nội vào Đà Nẵng, vợ chồng tôi được ngồi gần một anh sinh ra ở Đà Nẵng, ra Hà Nội làm ăn và trở về thăm nhà, rồi tôi đi taxi, lại được anh tài xế giới thiệu rất nhiều về huyền thoại đổi mới của Đà Nẵng và nhân vật lịch sử là ông Nguyễn Bá Thanh.

Hôm qua đọc được một bài thơ do chị Nguyễn Thị Hoài An, con gái ông Nguyễn Bá Thanh viết về người cha yêu kính của chị lúc ông vừa mất, tôi thật sự xúc động, mắt hơi ướt khi đọc hết bài thơ.

Tôi thật tâm tin rằng mọi tỉnh thành trên lãnh thổ Việt Nam sẽ tốt đẹp như Đà Nẵng ngày nay.

© 2023 by "tinnong.wix.com". Proudly created with Wix.com

Dàn phóng tên lửa trên tàu.

bottom of page